Đầu hè những cơn gió mang hơi ẩm từ biển ùa vào đất liền khiến lòng nôn nao như muốn níu kéo con người ta về với đảo. Sáng sớm, hừng đông đã rực đỏ phía chân trời, hàng dương bên đường lấp lóa ánh sáng trong veo. Vị biển nồng đượm...Du lịch đảo Lý Sơn
Cách đây gần mươi năm, con thuyền gỗ đánh cá đưa tôi đến đảo. Khi ấy, đảo là một khái niệm khá xa vời với một đứa quen nếp thị thành như tôi. Cảng nhỏ ban mai nhộn nhịp chào đón mọi người bằng những đôi mắt cá trong veo, đám mực với thân mình nhấp nháy, bằng nụ cười đôn hậu của các cô, các chị và giọt mồ hôi trên trán của anh ngư dân. Con đường đất luồn lách đưa tôi đến những ngôi nhà nhỏ, thấp lè tè, đan quyện vào nhau như một mê cung, tựa lưng vào, như để bao bọc chở che cho nhau. Ngày nắng, ngủ trưa trong căn nhà bé xíu nhưng lộng gió, mùi biển rin rít da thịt, bù lại bầu trời xanh trong và biển, núi hoang sơ đem đến cảm giác thanh bình đến lạ. Bữa cơm canh cá biển tươi rói mang đậm tình người.
Đảo nhỏ đêm đến lại mênh mang, trải một thứ ánh sáng kỳ ảo. Những ruộng hành, ruộng tỏi và những dãy bàng vuông dưới ánh trăng đêm tỏa sáng lấp lánh huyền diệu. Bờ cát, mặt biển cũng ánh lên thứ ánh sáng đẹp đến nao lòng. Đảo lúc ấy chưa có điện. 7 giờ tối, cả không gian trên đảo được chiếu sáng bởi một “ngọn đèn” duy nhất đó là ánh trăng mà thôi.
Những gương mặt tuổi 20 cũng trở nên rạng rỡ. Chúng tôi thỏa lòng ngả mặt hứng ánh trăng non. Ánh trăng đêm thanh bình, khoan dung như lòng mẹ vỗ về, ấp ôm đảo nhỏ.
Nay, con tàu cánh ngầm nhiều mã lực tung bọt trắng xóa bên mạn lại đưa tôi ra đảo. Đảo nay đã khác. Tôi đã trưởng thành và đảo cũng vươn mình mạnh mẽ. Những nhà hàng, khách sạn lớn mọc lên san sát. Những khuôn mặt du khách hớn hở khám phá mọi ngóc ngách của đảo. Chợ đêm nhộn nhịp hàng quán, tôm cá tươi rói dưới ánh điện sáng rộn ràng cả một góc đảo. Dân đảo mang những thứ thân thuộc nhất trong cuộc sống thường ngày của mình ra làm “đặc sản” - bán mua. Vẻ đẹp hoang sơ của đảo, nay được khai thác triệt để làm du lịch. Và như thế chút “hương đồng gió nội cũng đã bay đi ít nhiều”.
Tôi đã có đôi chút thoáng buồn, nhớ tiếc đảo của ngày trước. Nhưng rồi, những “đôi chút” đó bay biến mất khi nhận ra dù đảo có khác xưa nhưng cư dân đảo vẫn vậy. Cái nhìn đôn hậu, tấm lòng thơm thảo của người miền biển vẫn đấy. Ẩn trong chất giọng đậm vị muối mặn, trong những giọt mồ hôi trên bến dưới thuyền, trong cái chỉ tay rành rọt giới thiệu về thắng cảnh quê hương với dáng điệu tự hào, trong cả bán mua họ vẫn mời chào nồng hậu. “Dân đảo mình nó thế. Và mãi mãi vẫn thế thôi, từ trong căn cốt rồi” – cô bán tỏi nhanh tay nhặt thêm vài cái bánh ít bỏ vào túi tặng khách bảo vậy.
Nhìn khuôn mặt, nụ cười rạng ngời của những người con đất đảo tôi càng hiểu và tin yêu hơn về sức sống mạnh mẽ và giá trị trường tồn của mảnh đất nơi đầu sóng này.
Đảo nhỏ đêm đến lại mênh mang, trải một thứ ánh sáng kỳ ảo. Những ruộng hành, ruộng tỏi và những dãy bàng vuông dưới ánh trăng đêm tỏa sáng lấp lánh huyền diệu. Bờ cát, mặt biển cũng ánh lên thứ ánh sáng đẹp đến nao lòng. Đảo lúc ấy chưa có điện. 7 giờ tối, cả không gian trên đảo được chiếu sáng bởi một “ngọn đèn” duy nhất đó là ánh trăng mà thôi.
Những gương mặt tuổi 20 cũng trở nên rạng rỡ. Chúng tôi thỏa lòng ngả mặt hứng ánh trăng non. Ánh trăng đêm thanh bình, khoan dung như lòng mẹ vỗ về, ấp ôm đảo nhỏ.
Nay, con tàu cánh ngầm nhiều mã lực tung bọt trắng xóa bên mạn lại đưa tôi ra đảo. Đảo nay đã khác. Tôi đã trưởng thành và đảo cũng vươn mình mạnh mẽ. Những nhà hàng, khách sạn lớn mọc lên san sát. Những khuôn mặt du khách hớn hở khám phá mọi ngóc ngách của đảo. Chợ đêm nhộn nhịp hàng quán, tôm cá tươi rói dưới ánh điện sáng rộn ràng cả một góc đảo. Dân đảo mang những thứ thân thuộc nhất trong cuộc sống thường ngày của mình ra làm “đặc sản” - bán mua. Vẻ đẹp hoang sơ của đảo, nay được khai thác triệt để làm du lịch. Và như thế chút “hương đồng gió nội cũng đã bay đi ít nhiều”.
Tôi đã có đôi chút thoáng buồn, nhớ tiếc đảo của ngày trước. Nhưng rồi, những “đôi chút” đó bay biến mất khi nhận ra dù đảo có khác xưa nhưng cư dân đảo vẫn vậy. Cái nhìn đôn hậu, tấm lòng thơm thảo của người miền biển vẫn đấy. Ẩn trong chất giọng đậm vị muối mặn, trong những giọt mồ hôi trên bến dưới thuyền, trong cái chỉ tay rành rọt giới thiệu về thắng cảnh quê hương với dáng điệu tự hào, trong cả bán mua họ vẫn mời chào nồng hậu. “Dân đảo mình nó thế. Và mãi mãi vẫn thế thôi, từ trong căn cốt rồi” – cô bán tỏi nhanh tay nhặt thêm vài cái bánh ít bỏ vào túi tặng khách bảo vậy.
Nhìn khuôn mặt, nụ cười rạng ngời của những người con đất đảo tôi càng hiểu và tin yêu hơn về sức sống mạnh mẽ và giá trị trường tồn của mảnh đất nơi đầu sóng này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét